Trước khi đến với hành trình Ansha – có những thay đổi đến thật khẽ, nhưng đủ khiến ta giật mình. Hôm đó thật khác, tôi không còn cảm thấy chính mình khi nhìn vào tấm gương, không còn thấy thoải mái trong chính cơ thể của mình – nơi từng là chốn bình yên nhất.
Trước hành trình Ansha
Dù cuộc sống vẫn êm đềm, công việc ổn định, mọi người vẫn khen tôi “rạng rỡ, dịu dàng”… Nhưng chỉ tôi biết, sâu bên trong, có điều gì đó đang dịch chuyển. Và tôi – dường như không còn là chính mình của trước kia, khi cả cơ thể và tâm trí của tôi đang trải qua những biến đổi mà tôi chưa từng chuẩn bị trước.
Tôi ngồi đây, trong căn phòng quen thuộc, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên những dòng chữ nguệch ngoạc trong cuốn sổ tay. Đã bao lâu rồi tôi không thực sự lắng nghe chính mình? Giai đoạn này, người ta gọi là tiền mãn kinh, nhưng với tôi, nó giống như một cơn bão bất ngờ ập đến, cuốn tôi vào những cảm xúc hỗn loạn mà tôi chưa từng chuẩn bị.
Mọi thứ bắt đầu từ những thay đổi nhỏ. Trước khi bắt đầu hành trình Ansha, cơ thể tôi đã không còn là chính nó. Cân nặng tăng lên từng ngày, dù tôi đã cố gắng ăn ít đi, vận động nhiều hơn. Quần áo cũ không còn vừa, và mỗi lần soi gương, tôi thấy một người phụ nữ lạ lẫm. Estrogen – thứ hormone từng âm thầm cân bằng mọi thứ trong tôi – giờ đây như một người bạn cũ đã rời đi, để lại tôi với những cơn nóng bừng, mồ hôi đêm, và cả những đêm mất ngủ triền miên. Tôi mệt mỏi, không chỉ vì cơ thể, mà còn vì tâm trí chẳng thể tìm được chút bình yên.
Đứng trước hành trình thay đổi bản thân
Tôi không sẵn sàng cho điều này. Không ai nói với tôi rằng tiền mãn kinh không chỉ là chuyện thể chất, mà còn là một hành trình tâm lý đầy thử thách. Tôi từng nghĩ mình mạnh mẽ, từng vượt qua bao khó khăn trong đời, nhưng giờ đây, tôi loay hoay với chính mình. Có những ngày tôi tự hỏi: “Mình là ai? Mình còn giá trị gì khi cơ thể này không còn như trước?” Những câu hỏi ấy như mũi dao cứa vào lòng, khiến tôi thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Cô đơn, đúng vậy. Dù xung quanh tôi vẫn có gia đình, bạn bè, nhưng tôi cảm thấy chẳng ai thực sự hiểu. Chồng tôi, dù yêu thương, đôi khi chỉ biết an ủi vụng về. Các con bận rộn với cuộc sống riêng, và tôi không muốn trở thành gánh nặng. Bạn bè thì mỗi người một nỗi lo, ai cũng tất bật với hành trình của riêng mình. Tôi muốn chia sẻ, muốn nói rằng tôi sợ hãi, rằng tôi đang mất dần sự tự tin từng có, nhưng rồi lại thôi. Tôi sợ họ sẽ nghĩ tôi yếu đuối, hoặc tệ hơn, họ sẽ không hiểu. May mắn rằng tôi gặp được em Hoàng Song Hà và hành trình Ansha, tôi cảm thấy được lắng nghe.

Hành trình Ansha – Thay đổi bản thân
Giữa những ngày u ám ấy, tôi vẫn cố gắng tìm ánh sáng. Tôi bắt đầu viết, như cách để trò chuyện với chính mình. Tôi tập yoga, dù chỉ là những động tác đơn giản, để cảm nhận cơ thể mình vẫn còn sống, vẫn có thể chuyển động. Tôi đọc sách, tìm hiểu về tiền mãn kinh, và nhận ra rằng tôi không hề đơn độc – hàng triệu phụ nữ ngoài kia cũng đang đi qua hành trình Ansha. Có lẽ, điều tôi cần là kiên nhẫn với chính mình, là học cách yêu thương bản thân trong một phiên bản mới.
Hôm nay, tôi viết những dòng này không chỉ để giãi bày, mà còn để nhắc nhở mình: Tôi vẫn ở đây, vẫn đáng giá, và tôi sẽ tìm cách vượt qua. Dù con đường này đầy chông gai, với hành trình Ansha tôi tin mình sẽ tìm lại được ánh sáng trong tâm hồn.